Danh sách nhân vật trong Lục Thập Hoa Giáp Truyện

Đôi dòng phân bua: Theo lời đã hứa, sau khi đăng hết chương 39, tôi đăng tiếp danh sách nhân vật sơ bộ và danh mục chỉnh sửa hậu kỳ. Tuy nhiên, vì phần chỉnh sửa hậu kỳ khá phức tạp, nên tôi chưa thể làm danh mục, chỉ có thể tóm gọn đại ý là 10 chương thuộc quyển một sẽ được chỉnh sửa toàn diện, từ văn phong đến diễn biến tâm lý nhân vật, chỉ giữ nguyên cốt truyện. À, tiện thể, nếu các bạn ngó qua phần các khung bên phải, sẽ thấy xuất hiện khung thông báo về tình hình chỉnh sửa, ngay bên dưới khung giới thiệu chủ blog. Khung này sẽ được cập nhật thường xuyên và liệt kê những thay đổi mới trong phiên bản chỉnh sửa.

Tạm thời, tôi sẽ dừng việc đăng Lục Thập (chương 40 và Hồi kết), cho đến khi chỉnh sửa xong quyển một và quyển hai, dự kiến mất khoảng một tháng. Sau đó, như đã cân nhắc từ trước, tôi sẽ đăng giới hạn chương 40 và Hồi kết, sử dụng hình thức cài password. Nếu bạn có nhu cầu đọc trọn bộ Lục Thập, xin vui lòng liên lạc với tôi thông qua trang liên hệ để lấy password (https://mochanbongchan.wordpress.com/lien-he/). 

Còn sau đây là phần danh sách nhân vật.

Tuyến nhân vật chủ đạo

  • Ngô Bình: sinh năm 985, con trai của Ngô Dư và Ý Phương, thuộc Mộc Hương sơn trang.
  • Ngọc Minh vương tử Lê Như Ngọc: sinh năm 987, con của Lê Thám và Trần Thị Ngọc Trúc, thuộc hoàng tộc họ Lê.
  • Đào Xuân Lan (Đào Như Ý): sinh năm 979, con gái của Đào Khanh và Thân cung Mạc Thị Hậu, con nuôi của Ngọ cung Bùi Thị Đào, thuộc Thạch Hà nữ phái.
  • Lê Long Đĩnh: hoàng tử thứ 5 của Lê Đại Hành, thuộc hoàng tộc họ Lê.
  • Cao Nhật Trung (Nhật Lão): đầu lĩnh Nhật Nguyệt sơn trại, ông ngoại nuôi của Ngô Bình, thuộc Sơn Tây võ phái.
  • Đào Yến Lan: sinh năm 988, con gái của Đào Khanh và Sửu cung Nguyễn Thị Yến, con nuôi của Dần cung Lê Thị Ngọc, thuộc Linh Cung Thập Nhị Giáp.
  • Lê Tòng Phương: đệ tử của Ngô Dư, thuộc Mộc Hương Sơn Trang.
  • Thiền sư Vạn Hạnh: sư phụ của Lý Công Uẩn và Ngô Bình, thuộc nhóm Phật tử.
  • Lý Công Uẩn: đệ tử của sư Vạn Hạnh, con trai của Lý Khánh Văn và Phạm Thị Thanh, thuộc hoàng tộc họ Lê.

Phân nhóm nhân vật Đọc tiếp “Danh sách nhân vật trong Lục Thập Hoa Giáp Truyện”

Chương 39: Chồng vợ (phần 3)

Đôi lời phân bua: Theo như lời đã hứa thì tôi đã phải đăng hết chương 39 từ tuần trước, nhưng vì tuần trước WordPress bị chặn, khiến tôi cũng có đôi chỗ bất tiện trong việc đăng nhập, do đó 2 phần còn lại của chương 39 sẽ được đăng trong tuần này. Sau khi đăng hết chương 39, tôi sẽ đăng danh sách nhân vật sơ bộ cùng danh sách chỉnh sửa hậu kỳ cụ thể để các bạn tiện theo dõi. Thật ra, nếu không phải vì tôi quyết định can thiệp lại vào tính cách của một số nhân vật ở cuốn 1 thì cũng không nhất thiết phải lằng nhằng như vậy; nhưng sau khi đọc lại từ đầu, tôi thấy hồi ấy mình xử lý tính cách nhân vật và tình huống còn quá thiếu kinh nghiệm, nên buộc lòng phải viết lại cho thật chỉn chu. Rất mong các bạn thông cảm! 🙂

Phần 3:

Bùi Thị Đào nói xong, toan đi ngược vào trong Ngọ điện, bỗng nghe thấy phía Thìn điện có náo loạn, chân lập tức khựng lại.

Nhìn vầng trăng vằng vặc trên trời, Ngô Bình liền có dự cảm xấu, nhớ lại chuyện cũ ở Phạm gia trang, Đàm Nương đêm ấy phát điên cũng vào đúng ngày rằm, chàng bèn vội vàng chạy như bay về Thìn điện.

Quả nhiên, Thìn điện náo loạn là vì Đàm Nương. Càng chạy đến gần, chàng càng nghe tiếng Đàm Nương la hét không ngừng, nội dung cực kì hỗn loạn khó hiểu, nào là con gái, nào là trăng rằm, nào là rạch mặt, nào là giết người,…chuyện sinh tử đều đủ cả. Đàm Nương canh tư gây náo loạn, khiến mọi người được phen hốt hoảng, ai nấy tụ tập hết đến Thìn điện, chỉ thiếu mỗi Xuân Lan và Dần cung Lê Thị Ngọc, có lẽ vì muốn tận tâm tận lực trông nom Đào Khanh. Mấy người Bạch Long, Tử Long và Trí Anh của Hải Đông cùng Canh Thất Nương của Thạch Hà đều vì ngại mình là người ngoài mà không tiến sâu vào trong Thìn điện. Ngô Bình vừa đến nơi, ngó dáo dác thấy Nhật Lão cũng đang đứng ngoài sân ngóng vào, bèn chạy đến hỏi ông:

  • Ông ngoại, Vương gia và Như Như vẫn còn ở trong Thìn điện sao?

Đọc tiếp “Chương 39: Chồng vợ (phần 3)”

Chương 39: Chồng vợ (phần 2)

Ngô Bình rời Linh Cung từ năm mười một tuổi, có đến mười năm cư ngụ tại đây. Mười năm sau chàng quay lại, cảnh cũ vẫn còn, người đã khác xưa. Chỉ trong vòng chưa đầy hai canh giờ, chàng đã tận mắt chứng kiến Trịnh Thị giết Trần Thị, bức Văn Thị và Vũ Thị phải bỏ trốn, lại chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh Đào Khanh bị Trịnh Thị hành hạ đến phát khùng, dở sống dở chết. Vì vậy mà trong chàng, bao nhiêu oán hận tích tụ cùng hàm ơn dành cho Linh Cung rốt cuộc cũng tiêu tán đi hết, chỉ còn lại nặng lòng cùng thương tâm trước thảm cảnh chết chóc. Linh Cung hôm nay so với Mộc Hương trang về trước có lẽ cũng không kém gì nhau. Oán nghiệp nặng nề, người không đòi, trời cũng bắt phải trả, người dẫu có tha, trời cũng không dung tha. Chuyện Linh Cung hôm nay đúng là quả báo nhãn tiền. Biết là vậy, nhưng Ngô Bình vẫn cảm thấy mỗi bước chân của mình trên đất Linh Cung đều hết sức nặng nề, chàng với bọn họ là chỗ thù địch mà còn không tránh khỏi chạnh lòng, chỉ sợ Xuân Lan giờ này phải đau lòng đến chết. Nghĩ vậy, chân đưa chân thế nào, chàng lại đi đến trước sân Ngọ điện của Bùi Thị Đào. Bên trong điện ánh nến mờ nhạt, không gian lặng phắc như tờ, chàng càng không tiện vào trong, bèn quay đầu toan rời khỏi. Nào ngờ, ngay phía sau chàng lại có người đứng sẵn, khiến chàng giật nảy mình, tay tự nhiên nắm lại thành quyền, thủ thế. Đọc tiếp “Chương 39: Chồng vợ (phần 2)”

Chương 37: Hoàng hậu (phần 1)

Ân tình ai tỏ cho ai?

Nửa đường gãy gánh, thêm dài cô liêu.

Một tà bóng đổ liêu xiêu,

Mỗi người một phách, tơ điều ai mang?

 

Phần 1:

–       Sa phu nhân!

Sau cùng, Yến Lan cũng lên tiếng. Ả áo đen chỉ đơn giản đứng yên, thần sắc khuất trong bóng tối dải trùm đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Trên tay ả lúc này là một cuộn da sậm màu, có vẻ như ả vừa tìm được thứ mình muốn – Thập Nhị Bí Kíp.

Xuân Lan không nén được bật cười thật khẽ, nói:

–       Nó nghĩ ai dùng Mê Dược Hương Hồn Tán cũng là Sa phu nhân.

Ngô Bình hỏi:

–       Ý chị là?

–       Cậu nhìn đi, bà ấy đang giữ Triệu Gia Bảo Kiếm, chính là kẻ đã dàn cảnh giết hại ni cô Diệu Đức và Diệu Hạnh bằng Mê Dược Hương Hồn Tán.

Được Xuân Lan nhắc nhở, Ngô Bình mới để tâm. Ả áo đen đúng là có giấu trong vạt áo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm lộ ra ngoài chỗ thắt lưng, vừa vặn ngay tầm tay ả, đúng là Triệu Gia bảo kiếm thật! Ngày đó, Hắc Diện phu nhân sau khi quy y đã chôn thanh Triệu Gia bảo kiếm ở vườn sau am Thanh Tịnh, đến khi bà bị Trần Gia Bang sát hại thì thanh kiếm cũng mất tích. Hẳn nhiên, kẻ nào đang giữ Triệu Gia bảo kiếm trong tay, chắc chắn sẽ bị tình nghi là liên quan đến Trần Gia Bang và cái chết của hai ni cô Diệu Đức, Diệu Hạnh. Mặt khác, kẻ muốn hại chết hai vị ni cô trước đó đã dùng Mê Dược Hương Hồn Tán để Trần Linh về sau tiện bề ra tay, chưa rõ kẻ chủ mưu tại sao lại muốn lợi dụng Trần Gia Bang mà không tự mình hạ sát, chỉ cần nhìn vào chi tiết Mê Dược Hương Hồn Tán, thường sẽ nghĩ ngay đến người Chiêm Thành.

Bên dưới sảnh điện, Yến Lan lớn tiếng kết tội:

–       Cấu kết với Trần Gia Bang lừa dối cha ta. Dàn cảnh ở am Thanh Tịnh giết hại mẹ ta. Đột nhập thư điện hoàng cung lấy cắp bí kíp của anh ta. Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá!

Xuân Lan chau mày nói:

–       Hồ đồ mất rồi! Nhưng nó dựa vào đâu mà kết luận Sa phu nhân cấu kết với Trần Gia Bang? Không lẽ… Đọc tiếp “Chương 37: Hoàng hậu (phần 1)”

Chương 19: Náo loạn (phần 2)

Yến Lan dứt lời, Công Quý lập tức lao đến truy cản, nhưng vì nàng ra tay quá bất ngờ, y không sao kịp níu nàng lại. Ngô Bình trong lúc cấp bách thì mặc kệ cả lễ giáo, vội vàng vươn cả cánh tay ra trước, luồn xuyên qua mớ tóc dài mềm mượt của nàng áo trắng để chụp lấy cổ áo nàng, kéo nàng lùi lại. Mũi kiếm của Yến Lan vẫn một mực lao đến không ngừng. Ngô Bình không kịp nghĩ ngợi, nhoài thân mình đẩy nàng áo trắng sang bên, cổ chàng vừa vặn làm sao lại chắn vào đúng chỗ thanh kiếm đang lao đến. Yến Lan mặt mày thất sắc, muốn ghìm kiếm lại cũng không kịp vì lực dồn vào quá mạnh, chỉ còn biết giương mắt uất ức nhìn Ngô Bình, phút chốc lệ trào ướt đẫm hai gò má.

Ngô Bình loáng thoáng nghe thấy một tiếng xoẹt nữa vang lên như ai đó vừa rút kiếm khỏi vỏ. Một thanh gươm từ phía ni cô Diệu Hạnh lao đến, đường gươm cương mãnh dứt khoát, chính xác từng li, hất lưỡi kiếm của Yến Lan văng ra. Cùng lúc đó, Yến Lan bỗng nhiên thét lên, tay buông lơi để mặc thanh kiếm rơi xuống kêu loảng xoảng mấy tiếng trên nền đất lạnh.

Mọi động tác đều ngừng lại, trong không gian tĩnh lặng dị thường không có lấy một tiếng thở nhẹ. Ai nấy sửng sốt nhìn lại, cổ tay Yến Lan đã rướm máu. Đọc tiếp “Chương 19: Náo loạn (phần 2)”

Chương 19: Náo loạn (phần 1)

Giang hồ khét tiếng một thời

Quy y cửa Phật cầu đời bình an

Dẫu rằng ân oán chưa tan

Tâm tư bất chấp nhẹ nhàng buông tay…

Phần 1:

Công Quý thở dài, ngán ngẩm quay sang nhìn Yến Lan. Yến Lan bắt gặp ánh mắt không vừa ý của anh trai thì vùng vằng ngoảnh đầu ngó sang hướng khác. Công Quý nói:

  • Sau khi cậu và chị Xuân Lan rời khỏi Linh Cung chừng vài ngày, lại có kẻ đột nhập gây hấn. Đang lúc đêm hôm khuya khoắt, phía Sửu điện bỗng trở nên ồn ào huyên náo khiến mọi người đều phải giật mình thức giấc. Khi bọn tôi chạy đến nơi thì anh Công Lục cùng mấy thuộc hạ nữa đang đánh nhau với một người phụ nữ áo nâu. Bà ấy kiếm pháp quái lạ, võ công cao cường, nhưng vì bọn Công Lục quá đông nên một mình bà không sao đấu lại. Hai bên cứ thế giằng co, đến khi cung chủ cùng các phu nhân can thiệp mới chịu dừng tay. Trong lúc bọn tôi còn ngơ ngác không hiểu chuyện, Sa phu nhân đã mỉa mai gọi bà ấy là Hắc Diện phu nhân. Các phu nhân khác ngoại trừ mẹ tôi và Dung phu nhân, đều nhận mặt cúi chào gọi bà ấy là Yến phu nhân. Nghe ba tiếng ấy, bà chẳng những không nguôi mà còn nổi cơn thịnh nộ, lại cầm trường kiếm lao vào các phu nhân. Khi đó, chính Bích phu nhân đã đứng ra đánh nhau với bà ấy. Bích phu nhân thoạt đầu không để ai can thiệp, một mình đấu với Hắc Diện phu nhân, sau thì lần lượt chỉ điểm trận pháp cho các phu nhân khác. Bà ấy biết mình đánh không lại, bèn bỏ chạy. Mấy hôm sau, trong lúc không ai ngờ tới, bà ấy quay lại Linh Cung, lẻn vào Dần điện bắt Yến Lan đi mất. Yến Lan mất tích, ai nấy đều lo lắng sốt ruột, chia nhau lục tìm khắc châu Ái và cả những vùng lân cận, nhưng suốt mấy ngày vẫn chẳng có chút tin tức nào. Đúng lúc cung chủ đang nặng lời trách móc Ngọc phu nhân, thì Yến Lan lại tự tìm về, tung tích của Hắc Diện phu nhân từ đó chẳng còn ai biết đến nữa. Tôi thấy rất tò mò, đợi vài ngày sau tìm hỏi thì Yến Lan kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Hóa ra đêm đó…

Công Quý nói đến đây, Yến Lan bỗng ngắt lời, giọng trầm buồn:

  • Đêm đó, sau khi bắt em đi, bà ấy chẳng những không làm gì hại đến em mà còn đối với em rất tốt. Bà ấy hỏi em mấy tuổi, mẹ là ai, ở Linh Cung có vui không. Sau hai ba ngày, bà ấy tâm trạng dần dần bất ổn, đêm nào cũng ôm em khóc nức nở. Em giật mình hoảng sợ, bà ấy liền dỗ dành gọi em là con gái, sau đó kể chuyện của mình cho em nghe. Hồi đó, bà ấy gả cho cha em rồi cùng về châu Ái, hai năm sau vì bất hòa với các phu nhân mà bỏ đi. Trong lòng nuôi căm hận, bà ấy điên cuồng lùng bắt đàn bà con gái có nhan sắc để rạch mặt, giang hồ khiếp sợ gọi là Hắc Diện phu nhân. Mấy năm sau, vì mâu thuẫn với Trần Gia Bang, bà phải quay về Linh Cung tìm hậu thuẫn. Bà ấy ở lại Linh Cung một năm thì sinh ra em, sau lại vì bất hòa với Bích phu nhân mà bỏ đi lần nữa. Cha thấy em còn nhỏ, bèn giao cho Ngọc phu nhân chăm sóc, kỳ thực bà ấy mới chính là mẹ đẻ của em. Lời bà ấy tuy rất cảm động, nhưng em vẫn chẳng dám tin là sự thật, đến khi bà ấy bảo lúc còn ở Linh Cung thì lấy tên là Nguyễn Thị Yến, đám thuộc cấp thường gọi là Sửu cung Yến phu nhân, em mới dám khẳng định bà chính là mẹ ruột của mình. Chị Xuân Lan sở dĩ có cái tên giả đó, là từ tên của Đào phu nhân mà ra, hoa đào nở rộ vào mùa xuân nên gọi là Xuân Lan; còn tên của em, tuy chẳng có chút liên hệ với Ngọc phu nhân, nhưng lại có chữ Yến từ tên của Yến phu nhân. Khi cảm tình em dành cho bà mỗi ngày một tốt đẹp, thì độ một tuần sau, bà ấy lại đột ngột đòi đến Cổ Pháp giải quyết ân oán rồi khuyên em hãy quên bà đi. Chẳng để em kịp phản ứng, bà dứt khoát điểm vào khẩu huyệt của em rồi đưa em về trước cửa Linh Cung, xong nhanh chóng bỏ đi mất dạng. Em đem chuyện ấy kể lại cho cha nghe, cha chỉ thở dài bảo em quên bà ấy đi.

Yến Lan đưa tay quệt khô giọt nước mắt đọng ngay khóe mi rồi nghẹn ngào kể tiếp: Đọc tiếp “Chương 19: Náo loạn (phần 1)”